Chuyện kể rằng, một cậu bé sau khi kết thúc cuộc đời dương thế đã được các Thiên Thần đưa vào diện kiến Thiên Chúa. Linh hồn cậu bé đơn sơ hỏi Chúa. “Chúa ơi, Chúa là Đấng Toàn Năng vượt thời gian và không gian. Tức là đối với con thì còn lệ thuộc vào thời gian, vậy bây giờ con sống với Chúa con có bị lệ thuộc ngày tháng nữa không, con có tuổi không?” Chúa âu yếm mĩm cười xoa đầu cậu bé đáp, “Lúc con sống ở trần gian thì con còn bị giới hạn trong không gian và thời gian. Còn bây giờ, thì con không còn lệ thuộc vào không gian và thời gian nữa.”
Nghe xong, cậu bé chau mày tỏ vẻ băn khoăn. Chúa cúi xuống nhìn cậu và hỏi. “Thế có điều gì mà con băn khoăn? Con có điều gì tâm sự?” Cậu bé nhìn Chúa nước mắt hoen mi đáp: “Thưa Chúa, thế thì buồn lắm, vì ở thế gian những cuộc chiến tranh, giết nhau, tranh giành nhau, nói xấu nhau, thù hằn nhau… nó cũng không bị giới hạn bởi thời gian nếu mình đứng trên này nhìn xuống, có phải không Chúa?” Chúa không nói gì mà nắm tay dẫn cậu bé lên một căn phòng cao hơn và mở cánh cửa cho cậu nhìn xuống thế giới loài người. Cậu bé nhìn chiều dài lịch sử loài người, từ ngày tạo dựng, những nhân vật trong Kinh Thánh, lụt Hồng Thuỷ… cậu dõi theo từng thế kỷ, cậu cũng có thể nhìn thấy rõ từng con người, từng hoàn cảnh, từng địa điểm… chỉ có một điều là cậu không được phép đọc hiểu những tư tưởng của những con người ấy. Cậu bé hỏi Chúa. “Thưa Chúa, chỗ nào là chỗ gần thời gian con sống nhất?” Chúa chỉ cho cậu thời gian của thế kỷ hai mươi vừa qua. Trong thời gian ấy, cậu thấy rất rõ cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất, thứ hai, cuộc chiến tranh Việt Nam, chiến tranh Trung Đông, và cả cuộc khủng bố 911 nữa. Những hình ảnh ấy vẫn cứ diễn ra trước mắt cậu. Cậu sững sờ rơi lệ nhìn Chúa hỏi: “Chúa phải thấy mỗi ngày như thế này sao?! Tại sao Chúa không ngăn cản họ?” Chúa không nói gì, giang tay ôm cậu vào lòng. Bên lòng Chúa, cậu nghe nhịp đập thổn thức từ con tim của Ngài.
* * *
Theo con số thông kê, trong thế kỷ 20 vừa qua, hai cuộc chiến tranh thế giới đã gây tử vong cho gần 70 triệu người. Dưới chế độ Cộng Sản, số nạn nhân lên tới gần 100 triệu người. Riêng tại Việt Nam, chỉ trong vòng ba năm (1953 – 1956) dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, con số người Việt Nam bị giết hại gần 200.000.[i] Và hôm nay, những cuộc tấn công giết hại những nạn nhân vô tội vẫn diễn ra hằng ngày trên khắp thế giới.
Những nạn nhân vô tội mà con người gây cho nhau nói lên điều gì trong lịch sử con người và lịch sử cứu độ? Ai đã nghe được tiếng kêu than của chính nạn nhân và gia đình họ? Thiên Chúa ở đâu trong những hoàn cảnh ấy? Tại sao Thiên Chúa lại để những sự bất công ấy vẫn tiếp tục diễn ra hôm nay? Nếu Thiên Chúa là Đấng công minh và giào lòng thương xót, sao Ngài không xót thương và trả công bằng cho những nạn nhân ấy? ĐHY Walter Kasper trích lại câu hỏi của Romano Guardini: “Lạy Chúa, tại sao lại đi đường vòng trong sự cứu độ, tại sao người vô tội chịu đau khổ, tại sao quá nhiều sai lầm?”[ii] Xem chừng như khi mang thân phận con người, chúng ta vẫn sẽ mãi không tìm được câu trả lời cho những câu hỏi tương tự như thế.
Đau khổ và bất công trở thành đề tài bàn cải sôi nổi nhất trong trong các gặp gỡ từ các vị lãnh đạo cho đến người dân bình thường. Đau khổ bất công cũng trở nên nguyên cớ cho một số người tuyên bố: Không có Thiên Chúa; số khác: Bỏ Chúa; số người còn lại: Vững tin và bám vào Thiên Chúa mạnh mẽ hơn. Thực ra, xét cho cùng, những thắc mắc vẫn nạn về đau khổ đã nêu lên một điểm rất độc đáo của loài người: Tức là con người luôn luôn tìm ý nghĩa cho cuộc đời. Đúng là như vậy, nếu con người không còn thắc mắc và trăn trở trước những vấn nạn đau khổ, bất công, con người cũng chẳng khác chi loài thú chỉ biết hưởng thụ của cải vật chất mà thôi.
Cũng như câu chuyện trên, Thiên Chúa đã không trả lời cho cậu bé, nhưng Ngài ôm cậu vào lòng để cậu nghe nhịp đập từ con tim của Ngài. Chúng ta cũng hãy để Thiên Chúa ôm chúng ta vào lòng và nghe nhịp đập từ con tim của Ngài. Từ con tim yêu thương ấy, chúng ta dần dần cảm thấu được lòng thương xót của Ngài quá lớn lao và tình yêu của Ngài quá quảng đại… Chúng ta sẽ hối tiếc nếu chúng ta phí quá nhiều thời gian loay hoay đi tìm câu trả lời cho những vấn nạn vượt khỏi khả năng của chúng ta, và chúng ta cũng sẽ hối tiếc khi mất nhiều thời gian than khóc cho những vấn nạn của chính mình. Hãy cứ ngã vào Thánh Tâm của Ngài để cảm nghiệm Lòng Thương Xót của một Thiên Chúa là Đấng làm chủ vũ trụ này.
* * *
Cậu bé nhìn Chúa như vẫn thắc mắc muốn hỏi thêm tại sao và tại sao?… Bổng dưng, Thiên Chúa dẫn cậu bé quay về lại thời tạo thiên lập địa (Còn tiếp phần 2).
[i] http://www.scaruffi.com/politics/dictat.html
[ii] Kasper, Cardinal Walter. Mercy: The Essence of the Gospel and the Key to Christian Life (Locations 211-214). Kindle Edition.